Linh mục Giuse Nguyễn Công Đoan, SJ.
Tôi đã nghe tiếng Chúa mời gọi. Tôi đã nghe và chiêm ngắm nếp sống yêu thương của Chúa Giêsu. Người đã hát cho tôi nghe cuộc sống của Người, tôi có muốn cùng hát với Người không? Trong Lc 7,31-35, Chúa Giêsu so sánh thế hệ Người giống như trẻ chơi ngoài đường. Đám trẻ muốn chơi trò chơi đám ma, chúng khóc… nhưng những đứa đứng ngoài không khóc theo; chúng chơi trò chơi đám cưới, chúng múa hát cười đùa, nhưng những đứa đứng ngoài không hoà theo. Chúa Giêsu đã khóc nhưng không ai khóc với Chúa. Chúa đã xướng ca, nhưng không ai cùng ca với Chúa. Chúa đã hát bài ca tình yêu, thế tôi có muốn cùng hát với Người trong cuộc đời tôi không? Bây giờ, tôi kiểm điểm lại thái độ sống của tôi đối với Chúa Giêsu. Tôi có thật sự muốn theo Người, muốn gắn bó mật thiết với Người không? Tôi sẽ dựa vào những thái độ kể trong Phúc Âm để tự kiểm điểm. Những người theo Chúa trong Phúc Âm xét ra có ba loại:
1/ Những người chỉ nghe cho vui rồi thôi. Đó là thái độ của những người ở làng Nadarét. Họ đã nghe Chúa Giêsu, tỏ ý rất hứng khởi, đã lên tiếng ca ngợi Chúa. “Làm sao Người nói hay như vậy.” Nhưng những gì họ thích thú say mê nghe đấy đã không thay đổi mảy may gì trong thái độ sống của họ. Họ hãnh diện có một vị ngôn sứ lớn cùng làng với mình, nhưng vị ngôn sứ đó không thay đổi gì họ được. Bao nhiêu người đương thời cũng giống như vậy. Có những lần họ quên ăn quên uống để đi theo Chúa Giêsu, nghe Người giảng, đến nỗi Chúa động lòng thương và ra tay nuôi họ… Nhưng trong đám đông ấy, có mấy ai trở về thay đổi cuộc sống cho phù hợp với những gì họ nghe và chứng kiến nơi Chúa Giêsu! Hay ngày ấy cũng chỉ là một kỷ niệm đẹp thôi? Họ như mảnh đất khô cằn sỏi đá, mà trên đó hạt giống được gieo không sinh được hoa trái, hoặc có mọc được nhưng cũng sớm tàn (Lc 8,5-15).
2/ Chấp nhận sống theo một mức hạn nào đó. Đây là thái độ chàng thanh niên giàu có được kể lại trong Mc 10, 17-31. Anh thanh niên đến gặp Chúa Giêsu, xin Người chỉ đường lối sống để được vào Nước Trời. Chúa Giêsu đáp lời anh: “Nếu anh muốn vào Nước Trời thì hãy giữ các điều răn. Anh hơi thất vọng. Nếu quả thật chỉ có thế thì còn hỏi làm gì, vì các điều răn thì anh đã giữ từ hồi còn nhỏ; anh tưởng còn có gì hơn. Chúa Giêsu nhìn anh và đem lòng yêu yêu mến, vì thấy anh muốn đi xa hơn. Và Chúa Giêsu muốn đáp lại thiện chí ấy của anh: “Nếu anh muốn trọn lành, (nếu anh muốn một cái gì hơn thì như thế này), anh hãy về, đem hết của cải bán đi và phân phát cho người nghèo… Sau đó anh đến đây theo tôi”. Cái hơn nữa là như thế. Nghe như vậy, anh thanh niên khựng lại. Bán hết của cải ư? Không thể được! Anh không thể đánh đổi hết tất cả như vậy để chỉ theo Chúa Giêsu. Thôi thì anh bằng lòng với việc giữ các giới răn vậy. Thái độ anh thanh niên là muốn bắt cá hai tay, muốn phần hơn nhưng không muốn trả một giá nào thêm. Muốn của tốt mà trả rẻ thì làm sao được? Có thể đây cũng là thái độ của tôi. Nghe Chúa, chiêm ngắm Chúa, ao ước có một cái gì hơn, nhưng không can đảm chọn dứt khoát đi con đường với Chúa Giêsu bằng những phương thế cụ thể.
3/ Từ bỏ mọi sự mà theo Chúa Giêsu. Đó là thái độ của các tông đồ. Khi anh thanh niên xịu mặt quay lưng bỏ đi, Chúa Giêsu buồn bã nhìn theo mà nói: “Người giàu có vào Nước Trời còn khó hơn con lạc đà chui qua lỗ kim.” Lúc ấy, ông Phêrô hãnh diện hỏi Chúa: “Còn tụi con? Tụi con đã bỏ hết mọi sự mà theo Thầy, tụi con được gì?” Cái “hết mọi sự” của các vị có lẽ không bằng một phần nhỏ gia tài của anh thanh niên, nhưng đối với họ đó là tất cả: cái thuyền, cái lưới cũ rách, căn nhà nghèo nàn… họ đã dứt khoát từ bỏ hết mọi thứ ấy để theo Chúa. Họ sẵn sàng trả giá để nhận của tốt nhất, theo Chúa Giêsu. Phúc Âm có kể lại mấy dụ ngôn ví Nước Trơi như là một cái gì rất quý, mà người tìm thấy sẵn sàng đánh đổi tất cả để được nó (ví như kho báu giấu trong thửa ruộng, ví như viên ngọc quý…Mt 13,44-46). Thái độ chủ yếu là dám đánh đổi tất cả để được Nước Trời. “Ai dám đánh mất mạng sống mình thì sẽ được sự sống, còn ai cố giữ lấy mạng sống mình thì sẽ mất.” (Mt 16,25-26)
Thái độ tích cực cần phải có cho tôi, khi nghe tiếng gọi của Chúa Giêsu, là thái độ thứ ba nói ở trên. Dứt khoát đi với Chúa Giêsu, vượt mọi chông gai, sẵn sàng trả giá để được sống với Người . Thái độ dứt khoát này phải được thể hiện trong cuộc sống tôi. Vậy trong giờ phút này, tôi kiểm điểm lại cuộc sống tôi đối chiếu với lời Chúa. Tôi đã làm gì? Cần phải sửa đổi gì trong các tương quan? Cách sử dụng thời giờ, tiền bạc có hợp lý không? Thái độ nào cần phải có để mưu hạnh phúc cho người khác, để phục vụ Giáo Hội, phục vụ cộng đoàn tín hữu, để đón nhận các bí tích, để cầu nguyện? Mỗi người có hoàn cảnh của mình, không ai giống ai, nhưng muốn theo Chúa thì cần thái độ cương quyết và dứt khoát, nhận Người làm mục đích tối hậu cho đời mình. Nếu không thì những ngày tĩnh tâm này rồi cũng chỉ là một kỷ niệm đẹp thôi, thế thì ở nhà dành giờ đi chơi còn hơn! Tôi đến tìm ánh sáng cho cuộc sống mình rồi bây giờ quay lưng bỏ đi thì uổng lắm. Tôi cần bắt chước các tông đồ, sẵn sàng trả giá để chọn lấy thái độ sống nào mà Chúa soi sáng cho tôi thấy. Tôi hãy thật sự là một người trẻ tích cực xây dựng xã hội mới theo tinh thần Chúa Giêsu. Đây là một điều rất khó, tôi cần phải cầu nguyện nhiều. “Hãy xin thì sẽ được” (Lc 11,9-13).
Tôi suy nghĩ về ba thái độ trên, và đặt mình trước mặt Chúa, xin Người dẫn đưa tôi vào hạng người thứ ba. Hãy xin Đức Mẹ giúp tôi, vì hơn ai hết Mẹ đã dứt khoát chọn Chúa: “Tôi là tôi tớ Chúa, xin cứ xảy ra cho tôi lời Người nói”, và Mẹ đã sẵn sàng đi với Chúa tới cùng, tới chân thập giá. Tôi cũng xin Chúa Giêsu giúp tôi. Người đã đi đến cùng sứ mạng của Người là thể hiện tình yêu của Thiên Chúa cho tôi. Tôi cũng cầu xin Chúa Cha ban cho tôi thái độ dứt khoát sống làm con của Cha, đúng theo ý Người, cho vinh quang của Người.